Xuân này ba tám mùa Xuân qua
Từ biệt Quê Hương với Mẹ già
Châu Đốc quê Cha duyên hạnh báu
An Giang quê Mẹ bậc tài ba
Chuyến tàu lặng lẽ chạy ra khơi
Từ giã Quê Hương xa cách rồi
Đau nhói tim tôi lìa đất Tổ
Tháng Tư ngày ấy chẳng hề nguôi
Âm thầm hai giọt lệ trào ra
Con khóc Quê Hương khóc Mẹ già
Đất nước giờ đây còn lạc hậu
Quê người Xuân đến lại Xuân qua
Ba tám năm rồi ngồi đếm Xuân
Nhip nhàn theo cuộc sống cô đơn
Ra xe vội vã đúng giờ giấc
Về nhà quần quật kiếm tiền thêm
Ai có hiểu cho người viễn xứ
Tình Cha nghĩa Mẹ chốn quê nhà
Ơn sâu báo đáp tròn con thảo
Huynh đệ tương giao thật đậm đà
Hy vọng Xuân này sẽ đổi thay
Hậu Giang lơ lửng chảy đêm ngày
Con về thăm viếng mồ Cha Mẹ
Cảnh cũ người xưa thấy ngỡ ngàng. . .
Trần Bửu Hạnh